13:07 - 27/07/2015
về. Nhưng, đều không phải. Khí chất hai người kém xa nhau, Giang Nhân Đình vĩnh viễn là nhu nhược, ánh mắt hàm chứa một tia ưu sầu, ngay cả cười cũng rất yếu đuối. Mà Diệp Tư Đình tóc ngắn, trong ánh mắt tỏ ra rất tự tin, có dấu hiệu đã lăn lộn trong xã hội này rất lâu.(lại chả lăn, tu luyện đến mức ấy rồi cơ mà >_<)
Thế giới này thực sự sẽ có hai người giống nhau như vậy ư?
Mạc Tu Lăng lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ tới Giang Nhân Đình khi cô ở bệnh viện. Hoá ra, cô sáng sớm hôm đó cô đã cùng anh cáo biệt.
♥.•°*"˜˜"*°•.♥
Chương Tâm Dật sau khi sắp xếp công việc cho Diệp Tư Đình, Bạch Hiểu Hiểu lôi tay cô hỏi: "Ai vậy ạ?"
"Trợ lý mới, sau này sẽ cùng Mạc tổng tham gia một vài công việc."
"Là về mảng quan hệ xã hội ?" Bạch Hiểu Hiểu gật đầu.
Chương Tâm Dật không giải thích quá nhiều với cô ta, nhưng Bạch Hiểu Hiểu được sắp xếp làm việc cùng cô, đề phòng trường hợp ngày sinh của cô đến sớm hơn dự tính. Chương Tâm Dật đành phải chịu đựng tính khí cô ta: "Lúc làm viêc nên khóa cái miệng bát quái vào."
Bạch Hiểu Hiểu bĩu môi, không hề mở miệng. Chờ Chương Tâm Dật đi rồi, cô ta hừ lạnh: "Ra vẻ cái gì chứ."
Bạch Hiểu Hiểu kỳ thực rất đẹp, trong công ty không hề thiếu đồng nghiệp nam theo đuổi cô. Nhưng Bạch tiểu thư khá làm cao, nhìn ai cũng thấy chướng mắt. Chương Tâm Dật cũng hiểu tính tình của cô ta, cũng không hiểu sao cô ta lại được chọn thay thế cô trong hai tháng này, chỉ cầu mong trong hai tháng này không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Diệp Tư Đình tiếp quản công việc rất nhanh, thanh niên trẻ tuổi có phần hơi cố chấp nhưng rất nỗ lực. Cô mang toàn bộ tài liệu về nhà từ từ nghiên cứu, sau hai ngày nhất định sẽ đưa ra tài liệu phù hợp. Điều này khiến Chương Tâm Dật có tình cảm rất tốt với cô ta.
Diệp Tư Đình tiến bộ rất nhanh, chí ít thì khả năng thích ứng của cô rất tốt, đều hoàn thành công việc trong thời gian yêu cầu
Chương 27 - Yêu và không yêu
Làm thế nào để đoán biết được vị trí của một người trong lòng mình?
Làm sao để xác định ta còn yêu hay không còn yêu một người?
Chuyện này kỳ thực rất đơn giản, vô cùng đơn giản. Chỉ cần đi gặp người đó, xem tâm tình mình ra sao, nếu như có thể bình tĩnh đối mặt với người đó, thì anh ta đã trở thành quá khứ. Có thể sẽ khóc, có thể sẽ tiếc nuối, nhưng trái tim sẽ không đau, ngược lại vô cùng thoải mái.
Giang Nhân Ly ngồi trong quán cà phê, cô tới sớm, liền gọi một tách cà phê. Cô chậm rãi uống, rất chậm, mỗi động tác đều như một thước phim quay chậm.
♥.•°*"˜˜"*°•.♥
Năm đó, tập thể lớp tổ chức đi lên núi ngắm tuyết rơi. Mặc dù sinh viên đã ở chung với nhau mấy tháng nhưng đại học dù sao cũng khác, quan hệ giữa người với người không hoàn toàn tốt. Luôn luôn là vài người chơi chung một nhóm, không cần ai lo cho ai, dù sao bọn họ cũng đều là người trưởng thành, không cần quá lo lắng.
Nơi này tuyết trong như pha lê, dẫm chân lên có cảm giác như dẫm lên bông, cảm giác vô cùng mềm mại êm ái, lại còn nghe thấy tiếng vang. Cảnh vật đẹp như một bức tranh mỹ miều. Mọi người cười nói, nô đùa, đắp người tuyết, giống như lúc còn nhỏ vô ưu vô lo. Tiếng cười đùa vang lên khắp một vùng, hầu như tất cả mọi người đều hòa nhập vào cuộc vui.
Nhưng Giang Nhân Ly không tham gia cùng bọn họ, cũng không phải cô làm cao, mà là cô biết mấy nữ sinh kia đều không thích cô. Hơn nữa, bọn họ còn nói xấu sau lưng cô, nói cô giả vờ thanh cao, coi thường người khác, nói những lời không lọt vào tai được. Cho nên cô không cần đi ra đó khiến bọn họ mất hứng làm gì, cô cũng không thích bọn họ, như vậy rất công bằng.
Trước mặt trắng xóa một mảnh, nhìn từ xa, cả ngọn núi như một toàn thành trắng toát. Giang Nhân Ly mỉm cười. Cô thích màu trắng, quần áo của cô dùng hầu như toàn màu trắng, phụ kiện màu trắng váy trắng, giầy trắng, ngay cả làn da của cô cũng trắng. Cô đã từng đọc được một câu nói, người thích màu trắng nhất định ưa thích sự hoàn mỹ. Lúc ấy cô cũng không biết nó ảnh hưởng thế nào đến bản thân.
Cô đứng trên một tảng đá, nhìn tuyết trắng trên cây, mặt trên của cành cây được bao phủ bởi một lớp tuyết, mặt dưới lại toàn màu đen. Có chút tiêu điều, không khí lạnh lẽo tràn tới, nhưng lại khiến trong lòng cô rất vui.
Cô không quan tâm mọi người, đang định xoay người thì thấy Tả Dật Phi đang nhìn cô. Trong ánh mắt cô xẹt qua một tia khác lạ. Ánh mắt anh không e dè nhìn cô. Cô đi qua người anh, anh mới mở miệng: "Thích tuyết?"
Hai chữ giọng điệu nghi vấn, cô không để ý đến anh: "Tôi và anh không quen."
Tả Dật Phi nở nụ cười: "Có quên biết, chỉ là không thân."
Cô ngừng bước chân, đánh giá anh. Tên của anh xuất hiện với tần suất rất cao, nghe qua cũng là chẳng có gì lạ.
Anh đi tới gần cô: "Nhưng tôi lại biết rất rõ về em. Trên lớp thích nhất là ngủ trong giờ học, không như các bạn học khác trong lớp hay nghịch điện thoại.. Thích ngồi ở bàn thứ tư sát cạnh cửa sổ, thích ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thích ngắm lá rơi. Thích uống sữa chua, thích ăn ớt nhưng không dám ăn hàng ngày. Thích mặc váy ca rô trắng, thích mặc quần sooc, thích một mình đi đến trường. Không thích đến canteen, không thích các cửa hàng trong trường, không thích uống nước khoáng, nhưng rất thích nước uống vị nho...."
Giang Nhân Ly cười: "Anh nói như vậy chỉ khiến tôi nghĩ là anh mỗi ngày đều nhàm chán không có việc gì làm toàn đi theo dõi tôi thôi."
Tả Dật Phi so với cô còn ung dung hơn: "Sao em không nghĩ thâm ý của sự theo dõi đó?"
"Nếu như anh thực sự anh hiểu tôi như vậy thì chắc cũng biết tôi rất ghét bị người ta theo dõi."."
Cô đi được vài bước, Tả Dật Phi đuổi theo: "Cái gì cũng có ngoại lệ, mà tôi muốn trở thành ngoại lệ đó."
"Tôi ghét ngoại lệ."
"Em cứ thử xem, em sẽ cảm thấy ngoại lệ cũng không tồi."
Anh kéo tay cô, lúc này phía sau bọn họ phát ra tiếng động. Hóa ra là cành cây không chịu nổi sức nặng của tuyết nên gãy. Anh nhìn sâu vào trong mắt cô: "Quá nhiều tuyết rơi cùng một chỗ, sẽ gây áp lực lớn cho cành cây. Tôi cũng muốn nỗ lực từng chút từng chút như vậy, liệu có thể khiến lòng em cảm động?"
Ánh mắt anh nóng rực, dường như xua tan cả cái giá rét xung quanh. Giang Nhân Ly mỉm cười, chìa tay ra: "Vậy thì anh thử xem! Nếu như không sợ sẽ không nhận được báo đáp."
Chuyện sau này, cô nhớ không rõ lắm. Anh vẫn bám theo cô một bước cũng không rời. Cô đi đến đâu anh liền theo đến đấy. Cô đứng lại, không nói một lời, chỉ trừng mắt nhìn anh. Anh cũng không ngại, chỉ nhìn lại cô.
Sau đó, điều khiến cô hối hận không thôi, chính là đã rời khỏi đoàn. Không biết bọn họ đã đi đến đâu, nhưng anh vẫn ở chỗ này mà cười: "Ý t...