13:07 - 27/07/2015
"Giang Thánh Minh ngồi đối diện, nụ cười tự nhiên, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa ý vị sâu xa.
"Nghe nói Nhân Ly bị ốm, cho nên con tới thăm. Không biết có thể hay không ." Trong mắt của anh mang theo ý hỏi.
"Đương nhiên là được." Bạch Thanh Hà cười mở miệng, "Đứa trẻ này đã lớn rồi, không như trước kia hay ra ngoài chơi nữa, suốt ngày chỉ đóng cửa ở trong phòng."
Giang Thánh Minh lạnh nhạt: "Thật không biết nó giống ai."
Mạc Tu Lăng không để ý ánh mắt dò xét của bọn họ: "Con có thể đi xem cô ấy được không?"
"Đương nhiên có thể."
Mạc Tu Lăng đi vào phòng của Giang Nhân Ly , cô đang nằm ở trên giường. Thời tiết vốn đang nóng mà cô lại trùm chăn. Nghe thấy tiếng động, cô cũng không hề nhíu mày, vẫn cứ nằm bất động.
Mạc Tu Lăng cũng không hiểu sao rõ ràng là cô không hề có chút mảy may động đậy nào, nhưng lại khiến anh cảm thấy cô đã tỉnh.
"Chống đối như vậy có ý nghĩa sao?" Anh nói.
Giang Nhân Ly lúc này quay đầu lại, trong mắt cô có tia phòng bị xen lẫn kinh ngạc, cơ bản là không ngờ anh sẽ đến.
"Đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn anh, thực tế anh cũng không biết tại sao lại đến." Giọng điệu của anh ân cần, không có chút nào là đùa cợt, lại làm cho cô tự đáy lòng không thoải mái.
"Cửa phòng em bên phải phía sau, mời quay người đi thẳng quẹo trái, đóng cửa giùm em, cám ơn." Cô nằm xuống, quấn chăn quanh người mình, cô mặc đồ ngủ, cũng không có ý định nói chuyện lâu cùng anh.
Mạc Tu Lăng nhìn cô, có lẽ vì cô chưa rửa mặt, sắc mặt có chút mệt mỏi, tóc rối. Nhưng anh lại thấy cô dễ thương và xinh đẹp. Anh vẫn đứng im: "Anh nhớ là anh không có đắc tội với em?"
Giang Nhân Ly nở nụ cười: "Lẽ nào anh đến đây chỉ là để thăm dò xem anh có đắc tội với em không?"
Mạc Tu Lăng không muốn thấy giọng điệu làm nũng này của cô, cũng không có ý định nhiều lời: "Chẳng lẽ là bởi vì phản đối chuyện hôn nhân này mà chống đối với cả anh?"
Giang Nhân Ly quay đầu.
Mạc Tu Lăng ung dung: "Xem ra em thật sự thích người đàn ông kia."
"Có liên quan gì tới anh?"
"Em nói xem, nếu như anh chấp nhận cuộc hôn này, liệu có liên quan không?"
"Anh." Giang Nhân Ly trừng mắt, nhưng cũng chỉ có vài giây, cô lập tức khôi phục nụ cười, "Ông chủ nổi tiếng thành phố C này lại nghe theo sự sắp xêp hôn nhận đã định sẵn, thật là có hiếu!"
"Em không cần kích anh."
Giang Nhân Ly trong thâm tâm có chút chán nản, cô sớm nhận ra được anh bây giờ đã khác anh của ngày xưa, Mạc Tu Lăng xưa kia chỉ cần cô trêu chọc lập tức đỏ mặt đã thuộc về quá khứ rồi.
"Thế xin hỏi, Mạc tổng tới đây gặp em để làm gì? Không phải muốn thấy bộ dạng đau khổ này của em chứ?"
Mạc Tu Lăng ngồi ở bên giường: "Em vẫn thông minh như trước đây."
Giang Nhân Ly cảm thấy khó chịu, nhưng không cách nào mở miệng, chỉ lặng lẽ mím môi.
Anh nhìn cô một lúc, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong con ngươi lại hiện ra một tia khinh miệt.
Giang Nhân Ly lúc này mới nghĩ đến, quả thật ba mươi năm phương Tây khác ba mươi năm phương Đông, Mạc Tu Lăng vậy mà cũng đã biến thành bộ dạng hôm nay. Xem ra nước Mỹ kia thật đúng là chỗ nào cũng có hào quang lấp lánh, ai từ đó trở về cũng đều được mạ vàng.
"Anh rất vui, mặc kệ mục đích của chúng ta có giống nhau hay không, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là một." Một lát sau anh lại tiếp tục, "Ví dụ như, anh cũng chán ghét hôn nhân như vậy."
(thật không??? Haizzz)
Giang Nhân Ly lúc này mới nhìn anh: "Anh có ý gì?"
"Giang Nhân Ly, em đã yêu hắn ta, vậy thì cùng hắn đi thôi."
Mạc Tu Lăng lấy ra một sợi dây thừng, cố định phía trên cửa sổ. Giang Nhân Ly bỗng nhiên hiểu điều anh muốn nói, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lập tức vẫn tìm được bộ quần áo chạy vào toilet thay đồ, sau đó tùy ý cầm vài thứ cho vào trong túi xách.
Khi anh đem cô đặt ở phía trên cửa số, thân thể của cô chậm rãi hướng xuống phía dưới , cô mạnh mẽ nhìn về phía anh: "Em sẽ không cám ơn anh."
Mạc Tu Lăng nở nụ cười, "Anh cũng không cần em cám ơn."
♥.•°*"˜˜"*°•.♥
Mạc Tu Lăng đi ra ngoài, xuống dưới lầu trông thấy Bạch Thanh Hà, anh hời hợt mở miệng, "Vừa rồi con nói chuyện với Nhân Ly, tâm trạng cô ấy cũng không tệ lắm. Hiện tại cô ấy đang ngủ, mọi người đừng quấy rầy cô ấy."
Bạch Thanh Hà gật đầu, không chút hoài nghi.
Chương 18 - Trước ánh bình minh
Một ngày nào đó, trời mưa rất lớn, dường như thành phố C khoảng thời gian này mưa suốt. Sương mù dày đặc một mảnh, nhìn không đoán được giờ giấc...
Giang Nhân Đình đội mưa tới trước cửa biệt thự họ nhà Mạc .
Mạc Chí Hạo không ở nhà, Hoàng Tư Liên tuy rằng vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của Giang Nhân Đình , nhưng vẫn mở rộng cửa để cô vào.
"Tu Lăng chưa về." Hoàng Tư Liên mỉm cười rót cho Giang Nhân Đình một cốc nước. Trong mắt bà, đứa trẻ nhu nhược này mỗi lần đến là chắc chắn tìm Mạc Tu Lăng.
"Không phải con đến tìm anh Tu Lăng." Giang Nhân Đình cúi đầu.
Hoàng Tư Liên có chút ngạc nhiên. Giang Nhân Đình tuy rằng không xinh bằng Giang Nhân Ly , nhưng lại mang theo một vẻ đẹp liễu yếu đào tơ, khiến người khác rất muốn thưởng thức.
"Sao?" Hoàng Tư Liên nhẹ nhàng nâng chén nước lên uống. Trên mặt bàn có để một đĩa nho.
Nhìn đĩa nho này, Giang Nhân Đình không hề ngạc nhiên. Trước đây khi hai chị em bọn họ còn đến học phụ đạo cùng Mạc Tu Lăng, mỗi lần Hoàng Tư Liên trở về, đều quan sát bọn họ rất kỹ, dường như rất quý Giang Nhân Ly. Bà từng hỏi qua Giang Nhân Ly thích những gì, sau đó sai người giúp việc mang hoa quả đến cho bọn họ. Giang Nhân Ly cười nói cô thích nhất ăn nho, hơn nữa còn lấy một quả to nhất trong chùm nho ra, sau đó đưa đến miệng Hoàng Tư Liên. Hoàng Tư Liên tuy không nói ra, nhưng rõ ràng rất hài lòng. Từ đó về sau bà luôn chuẩn bị nho trong nhà.
Thật không ngờ, nhiều năm như vậy rồi mà thói quen này bà vẫn chưa bỏ.
Giang Nhân Đình cảm thấy chua chát, cô mở miệng: "Dì à, con tới tìm dì."
Hoàng Tư Liên còn chưa mở miệng đã hốt hoảng vì Giang Nhân Đình quỳ xuống trước mặt bà, trên mặt cô nước mắt lã chã rơi: "Dì, con biết mọi người đều mong muốn anh Tu Lăng cưới chị hai, mong hai người bọn họ ở cùng nhau. Nhưng anh Tu Lăng căn bản là không muốn lấy chị hai. Gần đây anh ấy rất buồn khổ, chưa từng nở nụ cười, con thấy mà thật sự rất xót xa. Hơn nữa, chị hai con cũng đã hẹn hò với một người khác, tình cảm của hai người rất tốt. Cầu xin dì đừng phá hỏng nhân duyên tốt của anh chị ấy được không? Chị hai con không muốn lấy anh Tu Lăng, chị ấy đã có người yêu. Anh Tu Lăng chắc chắn cũng sẽ không bằng lòng lấy người không yêu mình...